LoveStoryLoveStory
Café, nhớ và quên Back10Café, nhớ và quên T10
Diễn Đàn Sinh Viên Đại Học Dược Hà Nội
 :: 

-‘๑’-Góc Giải Trí-‘๑’-

 :: 

-‘๑’-Góc Truyện-‘๑’-



Trang 1 trong tổng số 1 trang
Café, nhớ và quênXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Thu Dec 11, 2014 3:55 pm
Vui vẻ
Café, nhớ và quên Bgavatar_06
Café, nhớ và quên Bgavatar_01Café, nhớ và quên Bgavatar_02_newsCafé, nhớ và quên Bgavatar_03
Café, nhớ và quên Bgavatar_04_newmycomputerCafé, nhớ và quên Bgavatar_06_news
Café, nhớ và quên Bgavatar_07Café, nhớ và quên Bgavatar_08_newsCafé, nhớ và quên Bgavatar_09
[Thành viên] - mycomputerCử nhân
Cử nhân
Giới tính : Nữ Tổng số bài gửi : 53
Tiền Vàng : 159
Lần Cảm Ơn : 0
Sinh nhật Sinh nhật : 03/03/1990
Age : 34
châm ngôn sống : Vui vẻ
Café, nhớ và quên Vide

Bài gửiTiêu đề: Café, nhớ và quên

Tiêu đề: Café, nhớ và quên

Em có tiếc gì đâu những phút đợi chờ người thương của em sẽ đến. Nhưng mà em cứ chờ hoài, chờ mãi, chẳng có người thương nào lai vãng đến bên cuộc đời em.
Những ngày này em cứ thấy phí hoài tuổi thanh xuân làm sao ấy, anh ạ!

Tối cuối tuần, em ăn mặc gọn gàng, môi xinh, tóc xinh, phóng xe ra đường tìm đến một quán cafe sâu trong ngõ. Cafe Thị quán mộc mạc, giản dị và khiêm nhường như đúng cái tên gọi của nó vậy. Quán vắng khách, và em ngồi cafe một mình.

Cốc latte của em tan dần trong miệng, mà cái vị cô đơn lạc lõng của em mãi vẫn chưa tan. Sao hoài vẫn chưa tan anh ạ!

Thú thật, em thích mấy quán cafe trang trí đẹp mắt, mở một playlist nhẹ nhàng dễ chịu, đồ uống vừa đủ đậm đà, và nhất là quán khuất sâu trong ngõ tránh ồn ào huyên náo. Nhưng quả thật, nếu đi một mình thì em bị sự cô đơn bóp nghẹt đến chết mất thôi.

Em đang sống những ngày của tuổi 20, mà sao tâm hồn của em già nua cằn cỗi như một "bà già đau khổ". Em cứ ngồi một mình một điện thoại, màn hình sáng trưng, cốc latte nguội dần, vơi dần, mà buồn của em cũng vẫn hoài chẳng vơi...

Café, nhớ và quên Hinh-anh-10

Em ước có một tin nhắn đi lạc cho em tủm tỉm cười một nụ. Em ước có một cuộc gọi hối hả phía bên kìa:

"Em đang ở đâu đấy? Anh vừa đi làm về. Em đã ăn gì chưa? Chúng mình đi ăn nhé?"

Xong em sẽ nói là em đang ngồi chờ anh ấy, ở một quán cafe yên tĩnh đến là đẹp xinh.

"Vậy chờ anh một lát, anh qua ngay!"

Em có tiếc gì đâu những phút đợi chờ người thương của em sẽ đến. Nhưng mà em cứ chờ hoài, chờ mãi, chẳng có người thương nào lai vãng đến bên cuộc đời em.

Thế có buồn không anh?

Café, nhớ và quên Hinh-anh-11

Em đang sợ, những ngày này và những ngày sắp tới, em nhắc đến anh nhưng lại không thấy nhớ anh nhiều nữa. Ngộ thật đấy! Đáng lý ra em nên vui, vì người muốn quên cũng sẽ được quên. Nhưng em lại thấy tiếc, có lẽ là tiếc thương cho quá khứ đã dành nhiều ngày buồn của em, tiếc thương cho sự ấm áp nơi anh em vẫn hoài chưa có được... Em bỗng sợ quên mất anh, như quên mất một vệt gió thoảng qua cuộc đời mình nhẹ nhàng lắm. Em bỗng sợ quên mất anh, như quên mất rằng em cũng cũng từ khờ khạo yêu thương anh nhiều lắm.

Em sợ lắm. Sợ anh ấy là một người mới đến sẽ thay thế anh yêu em, rồi bóng hình anh sẽ mãi mãi ở xa em, xa lắm!

Em có tham lam quá không?

Rồi anh ấy sẽ đủ chân thành cho em biết, quên anh không phải là điều gì khó khăn lẫn buồn khổ. Quên được anh thì tốt, đúng không anh?

Đúng không em?

(Sưu tầm)



Café, nhớ và quên

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

 Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục

-
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn.
* Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề.

Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Sinh Viên Đại Học Dược Hà Nội  :: -‘๑’-Góc Giải Trí-‘๑’- :: -‘๑’-Góc Truyện-‘๑’--
Café, nhớ và quên Footer11
Đầu trang
Giữa trang
Cuối trang
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất