Tôi vẫn dành một sự ưu ái cho mùa
đông và những cảm xúc về mùa đông. Hôm nay là một ngày mùa đông gió
lạnh... Lạnh đến mức tôi chỉ muốn ở yên trong phòng, trùm chăn co ro với
đống sách vở hỗn độn của mùa thi................................................................................
Người ta bảo rằng mùa thu dành cho sự
lãng mạn và bay bổng, mùa hè thì sôi động những niềm vui còn mùa xuân
cho sức sống căng đầy, vậy mùa đông thì sao? Cô đơn và lạnh lẽo chăng?
Không hẳn là yêu, nhưng tôi thích mùa
đông - mùa của những cử chỉ yêu thương, mùa của những cảm xúc nhẹ nhàng
và lãng mạn và mùa của những ký ức ngọt ngào, mến yêu khi tâm hồn ta xao
động. Mùa đông để nhớ, để yêu thương và mùa đông để chờ đợi một cái gì
đó quen thuộc mà mới mẻ. Mùa đông, mùa để quan tâm, để yêu thương, và
mùa cho cái lãng mạn được hồi sinh mạnh mẽ.
Thử nghĩ cuộc sống thiếu lãng mạn, thiếu
những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng, thiếu những lúc chúng ta sống chậm lại
để cảm nhận cuộc sống, cảm nhận thiên nhiên và cảm nhận tình yêu thì đó
có phải là sống không? Sống một cuộc sống nếu thiếu tình yêu thì có
thật là sống không hay chỉ tồn tại mà thôi?
Liệu nó có như quy luật xuân - hạ - thu -
đông không? Sao mùa đông lại trước mùa xuân? Tự nhiên luôn có cái lý
của nó. Mùa đông, mùa của sự khắc nghiệt nhưng cũng là mùa của những ai
biết cách yêu thương. Mà khi đã có thể sưởi ấm con tim nhau qua mùa đông
ấy, hãy bình yên đón nhận tình yêu, vì đó chính là mùa xuân, mùa của
sức sống căng tràn, mùa của yêu thương đích thực.
Nhiều người bảo: Tình yêu bắt đầu từ ánh
mắt, được nuôi dưỡng bởi nụ hôn và kết thúc bằng nước mắt. Nhưng với
tôi, dù đã thực sự chứng kiến nhưng tôi vẫn muốn tin: tình yêu sẽ được
bắt đầu từ những cử chỉ yêu thương nhẹ nhàng, được nuôi dưỡng bởi sự
quan tâm và chỉ kết thúc khi người ta ngừng yêu thương nhau nữa!
Mùa đông là thế - lạnh lẽo thật, nhưng
nó sẽ ấm áp nếu ta tìm cho mình một sự yêu thương nhỏ bé mà đủ sức nóng
để sưởi ấm cả một con tim. Mùa đông gắn với bao kỷ niệm và yêu thương
như cái cảm giác gió lạnh phả vào mặt từng cơn, từng cơn khiến đôi khi
thấy cô đơn và lạnh lẽo. Và chính những lúc ấy, quá khứ lại hiện về.
Ký ức về mùa đông ấy đôi khi vẫn hiện
hữu, rõ nét và đầy đủ. Đôi khi tôi vẫn còn cảm nhận được hơi thở của mùa
đông ấy, mùa đông mà tôi từng rất yêu thương, mùa đông mà tôi thực sự
cảm nhận được một chiếc khăn len có ý nghĩa thế nào. Một chiếc khăn là
đủ để sưởi ấm cả một mùa đông, sưởi ấm một tâm hồn, một trái tim.. Nhưng
giờ thì có lẽ nó đã trở nên lạnh, rất lạnh và có lẽ cũng vô nghĩa với
tôi rồi...
Tôi đang thử thay đổi, thử làm những gì
mình không nghĩ là mình sẽ làm. Có người bảo, ừ thì cứ thử đi... mở rộng
lòng hơn một chút.. .Biết đâu "mùa đông ấm áp sẽ về"... Thật sự cũng
muốn.. Nhưng lại sợ. Sợ lại phải gặp mùa đông không mong đợi, không chào
đón... Mà thôi cứ kệ. What will be will be...
Nếu ai hỏi tôi muốn nhận được gì vào mùa
đông này, tôi sẽ nói đó vẫn là một chiếc khăn và thêm tách cafe nóng.
Một chiếc khăn cho tôi sự ấm áp, một chiếc khăn có khi lại giúp tôi
không còn sống trong hơi thở của quá khứ nữa. Còn tách cafe có lẽ sẽ
giúp tôi tỉnh táo hơn, lý trí hơn..Để rồi tôi lại tiếp tục trên con
đường của mình...
Tôi yêu sự ấm áp trong cái gió lạnh của mùa đông.
Khánh Huyền