DKH 12 tháng có đủ để yêu thương ? Tháng 9... lạ lẫm ngơ ngác ...trường dược cũ kĩ những dây điện chằng chịt ...mái ngói đầy rêu ...cánh cửa bạch phếch....
Trường Dược bé quá...cổng trường bé...sân thể dục bé...căng tin bé...cả con người cũng bé...
Tháng 10..Làm quen hối hả...văn phòng Đội...văn phòng Đoàn...bác bảo vệ....chị trông giảng đường....dần quen hết...
Những
người đặc biệt....nói nhiều....hoạt động nhiều...nhìn thấy nhau là tươi
cười hớn hở, hét lên chào từ xa...dù đôi khi chẳng nhớ tên...cũng
quen....
Văn phòng Đội bừa bộn ngổn ngang...
Văn phòng Đoàn có chiếc máy tính chạy chậm như cũ rùa lão...
Tháng 11....Trước cửa nhà vòm...ngồi đong
đưa chân mình...những quả bóng bướng bỉnh không chịu chui vào rổ...những
nét mặt nhăn nhó khi nghe thầy giảng đi giảng lại về quỹ đạo parabol
của bóng...
Trước cửa nhà vòm...nắng vàng phủ lên những bức tường
thềm lan can cũ...sắc vàng bừng lên rực rỡ...trong ánh mắt anh....trong
nụ cười của em....trong trời thu Hà Nội....
Tháng 12....Se lạnh....vẫn còn nắng nhảy nhót tung tăng....hòa cùng với gió....khô hanh....nhưng những làn môi vẫn tươi hồng rạng rỡ....
Cửa
sổ văn phòng Đoàn...để ai đó ngồi ngồi nhìn ra xa với ánh mắt mơ
màng...để một người ôm đàn ngân nga hát...mái nhà vòm ẩn hiện sau hàng
cây...lãng mạn và cổ kính...
Sân thượng lộng gió....nhìn bốn bể...thấy vui phơi phới....ngồi tựa lưng bên nhau...hát cho nhau nghe...để cười...để nói....
Giáng
Sinh an lành....văn phòng đóng chặt cửa....thắp nến...trao cho
nhau...ấm áp và hạnh phúc đến lạ kì...những ánh mắt long lanh...những
khuôn mặt hồng lên rạng rỡ...rồi thấy thân nhau hơn...và mỗi người tìm
thấy cho mình một cảm xúc đặc biệt....
Tháng 1...Dạo
bước qua vườn thực vật..qua những phòng thí nghiệm luôn nồng mùi thuốc,
mùi hóa chất...cái mùi mà xưa nay vẫn ghét...bắt đầu thấy quen...một
chị đưa tay đỡ chiếc lá vàng xoay xoay rơi...một anh đứng trên cửa sổ
tầng hai nhìn xuống....cười...những người hạnh phúc...Chợt thấy màu áo
blouse thật đẹp...
Tháng 2...Lạnh...đứng tựa cửa sổ nhìn
mưa bay...buồn mênh mang...nhận ra một điều khác lạ len lỏi trong
tim...một chút mong ngóng...một chút chờ đợi...một chút hi vọng...Nhà
vòm và những hàng cây mờ ảo sau làn mưa bụi...những cánh cửa bộ môn khép
lại tránh gió....bầu trời khoác một màu áo đục, không xám xịt và cũng
chẳng tươi tắn...thấy trường mình yên tĩnh lạ thường...là không khí
trong trường hay lòng người yên tĩnh? Không hiểu...
Tháng 3...Hoa
sữa nở trắng những con đường...cây cối xanh tươi mơn mởn...Trước phòng
hiệu trưởng, khuất sau bảng tin...gió vẫn lướt nhẹ nhàng...thoảng qua
một nụ cười...một ánh mắt...chăm chú nhìn về phía bảng rổ...thấy sân
trường đẹp một cách lạ lùng..ước sẽ mãi như thế này...chỉ cần trường
mình như thế này thôi...đủ nhỏ để đứng lại ở hai đầu sàn có thể nhìn
thấy nhau...và đủ rộng để đi một vòng đã muốn ngồi lại một góc nghỉ...
Tháng 4...
Tháng tư nắng...tháng tư mưa...Tháng
tư bất chợt nên ưa học trò...ừ..dù là học trò hay sinh viên thì cũng
thế...bất chợt lạ lùng...nắng đấy...Rồi lại mưa...cây trút lá tưởng mùa
thu lạc lối....sân trường đẹp như trong cổ tích...ngồi một góc ghế nhìn
bâng quơ...thời tiết đẹp khiên ái cũng rạng rỡ...thấy sinh viên Dược
thật đáng yêu...tự nhiên muốn nhắn tin cho ai đó..." anh a, san truong
la rung dep kinh khung, chua bao gio thay truong minh dep the.. "
Tháng 5...Hối
hả mùa thi...bằng lăng nở tím ngắt...thấy vườn thực vật xơ xác...xót
xa...Vẫn ngồi sau bảng tin trước cửa phòng thầy Hiệu trưởng lúc
buồn...nhìn ngắm và nhớ...9 tháng...đã đủ để coi là gắn bó chưa?
Tháng 6...Nghỉ
hè...sân trường vắng ngắt..nhảy lò cò đếm từng chiếc lá rụng...cười một
mình...thấy mình hâm kì lạ...tự nhiên muốn nằm ra ghế đá...nhìn lên vòm
cây...ước có một người bên cạnh...chẳng có...khe khẽ hát một mình..."..
lòng người lạ lùng...lòng hay mong nhớ những điều hư không..." đúng là
hư không thật đấy...
Tháng 7...Nắng chói chang...rực
rỡ...đến trường sớm...từ cửa sổ văn phòng...mái nhà vòm sáng rực ánh ban
mai...nắng xuyên qua vòm cây, kẽ lá, nhảy nhót trên mái ngói đã
cũ...vẫn thấy đẹp..màu xanh của cây...màu vàng của nắng...màu rêu của
mái ngói...màu trắng của mây...đẹp quá...mùa tình nguyện đến rồi...sẽ
đi...sẽ làm...không đến trường...sẽ nhớ lắm...
Tháng 8...Gặp
lại những tiếng cười rộn rã...lên văn phòng chưa thấy người đã nghe
thấy tiếng huýt sáo, tiếng hát...lại ngồi bên nhau...tựa cửa sổ...nhìn
xuống sân...hình ảnh những sinh viên Dược khoác balo, đi đến đâu cũng
thấy chào hỏi nhau đã trở nên quen thuộc...thật thân thương..
DKH...12 tháng đã đủ để yêu thương....